Tôi là Nông Xuân Võ. Quê tôi ở Đắk Lắk, năm nay tôi 23 tuổi, dù đã cố gắng nhưng đến nay vẫn chưa thể thoát kiếp “Ép ây”. Bản thân tôi có ý định sau khi học xong sẽ sang Nhật làm việc, vì thế sau khi nhận được sự tư vấn của các thầy cô ở ngôi trường trước đây tôi từng theo học và các anh chị của Esuhai, tôi đã chọn Esuhai – Kaizen Đà Nẵng để nhập học và biết đâu, đến một ngày không xa tôi sẽ được xuất ngoại và còn gặp được một nửa của đời mình ^^
Nhưng mà than ôi! Đến nay cũng gần 2 tháng rồi ngẫm lại cái suy nghĩ của tôi lúc trước sao mà đơn giản và ngây ngô đến thế!
Ngày đầu tiên đi học tôi đã đi muộn và thầy Truyền chủ nhiệm lớp tôi đã hỏi: “Vì sao em đi học muộn?” với hai hàng lông mày chau vào nhau. Tôi như đứng hình, rồi căng à nha! Thật sự tôi chưa gặp người thầy nào như vậy, một sự nghiêm khắc mọi người ạ! Cảm giác như đây là một cái dằn mặt vậy, đó… cảm nhận đầu tiên về trường lớp.
Sau khi đảo mắt quẹo lựa tôi vẫn chưa biết ngồi đâu cả nên thầy đã chỉ định tôi ngồi với bạn Ka, người có thể nói là vòng 2 và vòng 3 không thể phân biệt được….hahaha. Trong lớp có mười mấy học viên khác nhưng tôi không nhớ rõ là có bao nhiêu người vì cảm giác ớn ớn thầy nên có dám quay ngang quay dọc gì đâu.
Mãi sau này tôi mới biết lớp gồm có: Quý lớp trưởng, Ka 2=3, lại phải hahaha….Phức cừ sàn, Kiều nhỏ nhắn, Sương Yoona, Vâu Thị Sương, Trúc bánh bao, Phú cao cận, Nguyên nhoi và bạn Khang… Và lại một bạn nữa mà tôi quên tên là bạn Như (bạn nhỏ này chả biết đặt biệt danh gì ^^).
Quay trở lại tiết học hôm đó, tôi không nhớ là học gì nữa mà hình như là bảng chữ cái Hiragana, nó cứ uốn éo như con giun con đỉa, nhìn sợ thật đấy! Tôi thề là mình không biết gì cả, ấy thế mà mấy bạn kia họ đọc được “a, i, ư, ê, ô”… Quái??? “Má ơi, đây là siêu năng lực hả???”. Tôi thật sự quắn, lơ ngơ không biết làm sao rồi tự hỏi đây là đâu? Tôi là ai? Mình đang mơ? Làm sao đây, làm sao đây? Một tâm trạng hoang mang cho đến hết tiết học và nhẹ hết cả người vào giờ giải lao ^^
Sau đấy là tiết học của cô Linh, cô người nhỏ nhắn, nhìn là biết hiền rồi, chắc cũng dễ thở thôi. Nhưng cô lại mở bảng chữ cái ra và tôi lại đứng như một pho tượng cho đến hết buổi học!
Ra về với tâm trạng cay đắng, quyết tâm đi Nhật vẫn hừng hực nên càng thôi thúc bản thân phải học bài, phải học bài!!! Nhưng thật sự nó quá là lạ đi. Tôi chưa một lần tiếp xúc, ấy vậy mà tiếp phát nó xúc luôn cho tôi ngơ ngác, tan tác các bạn ạ! Tôi không tài nào thuộc nổi 10 chữ vì tôi chưa học đúng phương pháp . Thế là càng phải quyết tâm vì người đời có câu: “Đại sự khởi đầu nan, tiểu sự khởi đầu dị”. Thế là tôi lao vào học, đêm nào cũng đến tận 2, 3 giờ sáng, tay căng cả cơ vào những ngày đầu tập viết (cầm cái búa tạ có khi còn dễ hơn cầm cái bút để viết tiếng Nhật ấy huhu).
Và đến bây giờ gần 2 tháng trôi qua, mặc dù ở trong lớp tôi không hơn được bạn nào nhưng giờ cũng có đôi chút vốn liếng về tiếng Nhật để chém gió mấy câu đơn giản. Đấy các bạn thấy không, tôi từng ước học tiếng để đi Nhật nhỡ sau này có người yêu luôn thì càng tốt mà ai ngờ một nửa của tôi bây giờ chính là tiếng Nhật, phải ăn ngủ với cả nó, rời ra một tí là nó hại đời tôi với những hình phạt đến từ thầy chủ nhiệm liền. Thế nhưng, giống như bao anh chị senpai của mình, tôi đã không bỏ cuộc hehe ^^
Trên đây là cảm nhận của tôi về ngày đầu học tiếng Nhật, về thầy cô của trường Kaizen và cả những người bạn lớp DNa44 của tôi. Chính những điều ấy đã khiến tôi yêu nơi này hơn và quyết tâm hơn trong việc đi Nhật.
Giờ thì tôi xin tạm dừng ở đây nhé, và hẹn gặp lại các bạn ở những bài viết tiếp theo.
さようなら。
^^