06/07/2018
7091
0
Tin này thuộc chuyên mục: Vườn ươm nhân tài > Cầu nối Việt - Nhật
Đi Nhật cực lắm! Các bạn nên suy nghĩ kĩ càng nhé!

Hôm nay, tròn bốn tháng kể từ ngày mình sang Nhật, những trải nghiệm và cung bậc cảm xúc cũng thay đổi liên tục trong bốn tháng này. Mình còn nhớ như in ngày mình đáp xuống sân bay Nhật Bản, lúc ấy cứ gọi là vỡ òa trong hạnh phúc. Hạnh phúc vì cuối cùng mình cũng đã làm được điều mà mình mong ước bấy lâu nay, và sang Nhật được làm đúng ngành thực phẩm mình yêu thích, đó không chỉ là niềm vui mà còn là niềm tự hào với bản thân mình nữa.

Sau một tháng ở Hiệp hội, khi bắt đầu vào công ty làm việc, đây mới chính là khoảng thời gian thực sự khó khăn với mình. Khó khăn đầu tiên là bất đồng ngôn ngữ. Người Nhật nói rất nhanh, mình không thể nghe kịp được, nhất là khi họ hướng dẫn làm việc, hoặc lúc nghỉ giữa giờ họ trò chuyện cùng nhau, còn mình thì một mình một góc, chỉ trừ lúc họ la mắng là lúc duy nhất mình cảm thấy thoải mái vì không hiểu gì. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cái cảm giác mà mình không thể hiểu một người nào đó nói chuyện, rất rất là khủng khiếp luôn các bạn à.

Chưa kể cả ngày phải đứng làm việc, giờ mình mới thấm thía và cảm ơn lớp học đứng của Kaizen ngày trước. Mặc dù đã được luyện tập đứng rất nhiều rồi, nhưng những ngày đầu tiên chân mình vẫn bị tê cứng. Cả ngày khoác trên người bộ quần áo bảo hộ, đội mũ kín mít, mái tóc dài đen của mình bắt đầu sinh gàu và thưa dần vì rụng tóc.

Áp lực trên công ty đã lớn, về đến nhà mình còn cảm thấy ngột ngạt hơn khi phòng ở ba người, mỗi người một quê, một khẩu vị ăn uống mà không ai chịu ai cả. Tính mình vốn thích gọn gàng, mà một hai bạn cùng phòng lại bừa bộn đến không thể chấp nhận… Khoảng thời gian ấy mình như rơi tự do xuống vực, thực sự thấy áp lực, mà lắm lúc mình chỉ ước có thể lên máy bay và trở về nhà với Mẹ ngay lập tức.

Sau ba tháng vật vã sống như thế, nhưng một đêm sinh nhật của một bạn cùng phòng, ba người mình ngồi lại cùng nhau, trò chuyện và nói thẳng, nói thật ra hết những cảm nhận và cùng tìm cách khắc phục. Sau đêm đó, chúng mình hiểu nhau hơn và bắt tay cùng nhau học tiếng Nhật. Cả phòng cùng học tiếng, ai sai thì đóng vào quỹ 100 yên. Hễ cứ đụng đến tiền là hình như ai cũng có động lực, nên tiếng Nhật của bọn mình khá lên thấy rõ.

Bọn mình cũng bắt đầu liệt kê ra những món mọi người đều ăn được, và phân công lịch đi chợ, nấu ăn, dọn vệ sinh phòng. Có đêm đi làm về, cả ba đứa cùng gội đầu bằng nước chè, cắt lát gừng đảo qua chảo rồi chà lên da đầu. Sau một thời gian tóc của bọn mình đã bớt rụng, tâm trạng thoải mái nên công việc cũng tốt hơn.

Thực sự khó khăn nào rồi cũng sẽ qua, chỉ cần chúng ta vững tin và cố gắng. Mình luôn lấy gia đình để làm động lực, cứ mỗi lần nghĩ đến cảnh Ba Mẹ ở nhà đang chắt chiu từng đồng, ngày ngày “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”, khóe mắt của mình lại cay cay. Những tháng năm ở Nhật Bản này mình tin rằng mình sẽ học được rất nhiều thứ, không chỉ về kinh nghiệm trong công việc mà còn là những bài học quý giá trong cuộc sống. Đây nhất định là trải nghiệm tuyệt vời nhất trong những năm tháng thanh xuân của mình.

Mình chỉ muốn nhắn nhủ đến với tất cả các bạn rằng: Nhật Bản không phải là màu hồng nhưng bạn sẽ nhận thấy những giá trị xứng đáng khi bạn có quyết tâm và cố gắng từng ngày. Cùng nhau cố gắng nhé các bạn!

(Gửi từ một Thực tập sinh Esuhai đã làm việc tại Nhật).

scroll top